Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009

THỜI GIAN SÁNG TÁC


Thời gian ưa thích nhất của tôi là từ 0 giờ đến 2 giờ sáng. Lúc đó, bé Bill đã ngủ, "người dưng" cũng ngủ. Lúc đó, gạt sang một bên những nỗi lo bài vở cho báo và những bổn phận mưu sinh.
Chỉ còn tôi với bàn phím và không gian đầy bóng tối vây quanh, ánh sáng từ màn hình đủ cho tôi thấy bàn phím, vả lại, cũng không cần quan sát bàn phím vì đã thuộc vị trí các phím từ lâu rồi. Chỉ còn tôi và những dòng chữ tuôn trào, như khát vọng, như mong mỏi!

Tôi yêu giờ này, cái giờ mà mọi người đã ngủ. Và tôi yêu công việc sáng tác. Viết, trước hết là cho chính mình chứ không phải cho ai cả. Viết là để thỏa mãn chính mình, để thỏa mãn mong ước sáng tạo một thế giới riêng của mình, thế giới mà ở đó, ta là God, và ta, có thể, tạo ra một thế giới với những trật tự do mình định đoạt!
Chợt nhớ câu hỏi của một nhà báo: Khi chị viết, chị có sợ nhà phê bình sẽ chê chỗ này, bới móc chỗ kia của chị không? Xin thưa với bạn, tôi không có sợ ai bới móc chỗ nào cả. Tôi viết cho tôi, chứ có viết cho nhà phê bình nào đâu!
Tôi thích giờ này, khi mà chỉ có tôi và bản thảo.
Chỉ còn một mình mình!

Sáng nay rất tâm đắc một ý của nhà văn Nguyên Ngọc: hai lúc cô độc nhất là trước khi chui vô quan tài và khi đối diện với trang bản thảo. Không ai chia sẻ cho mình, không ai làm thay mình được.

Sáng tác văn chương, vốn dĩ là công việc của những kẻ đơn độc.


Những trang sách của Quái vật, đầy nhọc nhằn mà cũng đầy kiêu hãnh. Kiêu hãnh không phải vì kiêu ngạo mà vì đã được viết lên trong quãng đời đầy lo lắng trăm thứ của tôi.

Tự động viên mình: Cố lên!

H.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét