Thứ Tư, 25 tháng 3, 2009

NHỮNG NGƯỜI BÊN TÔI - S.P

Tôi nhớ câu chuyện cười về việc để toalet ở đâu trong một ngôi nhà với chi tiết là ngôi nhà của các nhà văn thì không cần làm toalet. Bởi vì các nhà văn đã...ị vào mồm nhau!
Cười, mà đau!
Tôi viết mục này trên blog của mình. Để nhằm hai mục đích:
1/ Nhắc mình biết ơn vì những người sống bên mình đã giúp đỡ mình
2/ Để độc giả (và những ai quan tâm) sẽ biết rằng, có những người cầm bút rất tốt và luôn cần một cái toalet trong ngôi nhà chung.
Tôi không muốn để tên thật của họ ra, vì có khi, tôi sợ họ ngượng và không bằng lòng nên dùng tạm nick name do tôi tự đặt.
Xin bắt đầu bằng nhân vật thứ nhất có nick name là S.P

S.P
Chị là người đầu tiên gọi điện thoại nói muốn gặp tôi.
Tôi còn nhớ, đó là một ngày của năm 2005, tháng 9.
Tôi đến chỗ hẹn trước giờ hẹn khoảng 15 phút.
Chị đến đúng giờ, cùng với một chị bạn là họa sĩ.
Lúc đó, tôi biết chị là một nhà báo, không biết chị là nhà thơ và cũng không biết chị là họa sĩ.
Trò chuyện với nhau quãng hơn 1 tiếng thì xong.
Chị chào và ra về.
Mấy hôm sau, chị gọi điện thoại, tưng bừng vui, báo tôi mua báo.

Vài tháng sau, chị cảnh báo tôi vài chuyện không hay mà người ta nói về tôi bằng tất cả sự chân thành.

Vài tháng sau nữa, chị chở tôi về nhà chơi, thăm má chị, nhà chị ở tận Hóc Môn, lúc đó tôi chưa quen đường, chỉ biết đi xa vời vợi.

Vài tháng sau nữa, tôi đưa chị bản thảo tập tạp bút và truyện ngắn, chị đọc và nói "được". Bản thảo ấy chưa được in, nhưng tôi vẫn cảm kích cái tình của người đã dành thời gian cho nó.

Vài tháng sau nữa, tôi in Chuyện của nhóc Bill.
Chị viết một bài giới thiệu to đùng, rồi cũng tưng bừng hân hoan, kêu tôi đi mua báo. Tôi vẫn còn nợ chị một bữa cơm cảm ơn.

Vài tháng sau nữa, mẹ chị mất, tôi, may mắn, đã biết tin vì chị không hề thông báo. Tôi đến viếng bác gái. Tang gia phủ hoa trắng nhưng không khí nhẹ nhàng, tôi như tìm thấy chữ NGỘ trong đám tang này, ngộ được lẽ vô thường và tôi cảm nhận sự thương tiếc tận trong lòng dù chị không rơi nước mắt trước mọi người.

Vài tháng sau nữa, nhà tôi bị hư đường dây ngay đúng tết âm lịch, chị nhờ em rể qua sửa điện giúp tôi. Cứu một màn thua kinh dị vì không có điện là bé Cá heo sẽ không thể ngủ được vì quá nóng.

Vài tháng nữa, chị khoe mộ của mẹ chị ở Hóc Môn rất đẹp, mộ do kiến trúc sư thiết kế.

Tôi không biết chị đã sống như thế nào, tôi chỉ biết, ngày mẹ chị nằm xuống, bạn chị đã thiết kế cái không gian NGỘ ấy, cho gia đình bớt bi thương và người nằm xuống cũng nhẹ lòng mà đi.

Không phải ai cũng được bạn bè thương như chị!

Chị chưa bao giờ nói thương tôi. Chúng tôi cũng không thường gặp nhau. Nhưng, mỗi khi tôi cần và mong được sự giúp đỡ là tôi sẽ có cơ may nhận sự giúp đỡ đó từ chị - một cách nhẹ nhàng và đầy nhiệt tình trong sự im lặng thanh thản.

Chị có vẻ bề ngoài không hề nữ tính. Nhưng thơ của chị, những ứng xử của chị lại tràn ngập nữ tính bởi sự quan tâm, sự tinh tế, sự dịu dàng.

4 năm, tôi ở SG, chị là người bạn chung thủy của tôi- một trong những người bạn chung thủy nhất!

Cảm ơn chị!
Vì mọi điều và vì điều quan trọng nhất: chị đã luôn thương em, dù chị chưa bao giờ nói ra điều ấy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét