Thứ Năm, 26 tháng 3, 2009

NHỮNG NGƯỜI BÊN TÔI 2- CHỊ T.P

Tôi biết chị 4 năm. Nhưng thân nhau thì chỉ khoảng 1 năm nay.
Giữa biết và thân là những lần gặp nhau và chào hỏi ở các cuộc họp báo.
Chị hiền và lành. Bài viết nào cũng nhẹ nhàng và luôn tìm điểm mạnh để chia sẻ. Bực dọc lắm thì cũng chỉ nói nhẹ vài câu là thôi.
Người như chị, mới gặp tưởng nhạt nhưng gặp lâu và thân mới biết hóa ra không nhạt chút nào.
Vì một lẽ đơn giản là chị không cố tình tỏ ra cá tính hay sắc sảo. Những lần trò chuyện, mới thấy chị nhìn phim/ sách không hề hời hợt mà còn sâu sắc hơn nhiều người. Nhưng thấy mười viết một, hoặc là biết mười viết một là phong cách của chị. Hơn nữa, chị thông cảm nhiều hơn cho người sáng tác: người ta đi đào vàng, mình ở trên hầm, thấy đất đưa lên, chưa kiếm vàng đã vội cho là đất và đổ đi thì không được. Có lần, chị đã nói với tôi như vậy.
Chơi với chị, bản tính "đanh đá" và nóng vội của tôi có phần giảm bớt.
Sau sự cố một ng bạn phản bội tôi, chị nói: "Không sao, thức khuya mới biết đêm dài. Bình tĩnh thôi em".
Hồi Tết, tôi ghé nhà chị, định chơi 2 tiếng, ai ngờ ở lại 1 đêm, sáng sau định về, lại ở thêm đến chiều, chiều định về, lại ở thêm đến tối. Rút cục, vợ chồng cha co đã làm khách nhà chị đến 2 ngày thay vì 2 tiếng như dự tính. Cảm ơn cha mẹ chị và các anh chị em vô cùng vì sự đầm ấm và tình thương mà gia đình đã trao tặng.

Những buổi trưa, không về Hóc Môn, tôi ở lại nhà trọ của chị. Nằm nói linh tinh, hát nghêu ngao. Rồi đi về!
Vậy thôi, nhưng tôi biết, tôi có một chỗ dựa tinh thần ở chị. Mỗi khi yếu lòng, mỗi khi vấp ngã, mỗi lúc nổi điên ai đó!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét