Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2009

TRÍCH ĐOẠN QUÁI VẬT - MỘNG

MỘNG
Tôi nằm gối đầu lên chồng sách. Cố dỗ giấc ngủ. Nhưng có vẻ như giấc ngủ của tôi đi lạc đâu đó. Tôi khép tà áo dài lại, che phần mông có vẻ hớ hênh của mình. Có lẽ, nhiều người sẽ thắc mắc vì sao tôi đi ngủ mà lại mặc áo dài.
Không chỉ có áo dài.
Có đêm, tôi còn đi ngủ với chiếc váy đẹp nhất của tôi. Đêm khác, tôi đi ngủ với một quần jean và áo pull. Cũng là bộ đồ đẹp nhất của tôi.
Tôi chưa bao giờ tiết lộ với ai điều bí mật này. Bởi vì một lẽ đơn giản, tôi sợ họ cười. Tôi rất sợ người ta nói mình là quái vật. Tôi vốn dĩ đã chứa đựng quá nhiều thứ để người ta nghĩ và tin mình là quái vật thì không nên tăng cường thêm nữa.
Chuyện tôi thích mặc đồ đẹp khi ngủ thực ra cũng đơn giản thôi.
Sẽ thật là kỳ lạ nếu bạn biết rằng, trước đó, tôi thích không mặc gì khi đi ngủ. Không mặc gì có nghĩa là nude ấy. Tôi không thích nói tuột ra mọi thứ, vì nó kém nhã nhặn.
Tôi đã từng thích thú lắm với chuyện không mặc gì. Không phải là để làm Ms Ready. Mà chỉ là cảm giác không vướng bận bất cứ một thứ gì trên người dễ giúp tôi thiền. Cơ thể không vướng bận, đầu óc không vướng bận.
Tôi từng nghĩ đến một gian phòng thiền, mà ở đó, người ta không mặc gì, ngồi trong ánh nến lung linh, nam thiền với nam, nữ thiền với nữ, không chấp nhận gay và les. Như vậy là an toàn, không có tình dục. Chỉ có người với người, cơ thể với cơ thể, ý niệm với ý niệm. Không có vướng bận hình thức. Cũng không có vướng bận nội dung.
Thế nhưng, mọi ý nghĩ đó và thói quen đó đã lập tức tiêu tan khi tôi đọc một bản tin: sau một cuộc động đất, có hàng chục người chết. Ở V., người ta không quan tâm đến động đất và chưa ai từng cảnh báo về việc động đất. Nhưng động đất là điều có thật. Và nếu động đất xảy ra ở S., nơi tôi đang sống, một đô thị hơn 10 triệu dân của đất nước V., thì tôi rất không muốn sẽ được phát hiện trong một trạng thái trần truồng.
Chính vì thế mà tôi đã quyết định sẽ mặc toàn đồ đẹp để đi ngủ. Nếu có động đất xảy ra, tôi sẽ được phát hiện dướp lớp đất đá bê tông đổ nát là một cái xác mặc đồ đàng hoàng.
Một cái xác có và biết mặc đồ đẹp.
Điều ấy thú vị hơn nhiều so với một cái xác nude và sẽ bị người hiếu kỳ bình phẩm về eo, mông, ngực.

Bây giờ thì tôi nằm và sắp ngủ với chiếc áo dài. Áo dài màu trắng. Gớm, cố làm ra vẻ trinh bạch. 30 tuổi, nhiều lần ao ước lên giường với những minh tinh màn bạc, cầu thủ đoạt giải quả bóng vàng, doanh nhân thông minh và siêu giàu cỡ Bill Gate, vậy mà cứ thích làm ra vẻ trinh bạch!
Tôi gối tay lên chiếc gối màu hồng nhạt (màu này cho nữ tính, sách dạy vậy). Tôi khép hờ mi mắt lại (cho giống tiểu thuyết diễm tình). Và, tôi chìm dần vào cơn mộng.
Trong cơn mộng, tôi thấy mình tách ra làm hai nửa. Hai nửa giống như nhau. Thôi chết, chắc tại ban ngày, tôi đọc quyển sách về sinh sản vô tính thì phải. Nhưng không, tôi – phiên bản trong mộng không giống như tôi – bản gốc. Tôi – phiên bản chỉ là một chiếc bóng, có tiếng nói, có tiếng cười nhưng không có mắt, mũi, miệng gì cả.
Tôi – phiên bản, trong mộng lướt đi trên đầu ngọn cỏ và trên những cánh hoa vàng, nhẹ như một cái bóng nắng.
Nhẹ.
Nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét