Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2009

ỒN ÀO RẤT VUI

Hôm nay, lên damau đọc nguyên bài viết của ông TC.
Thấy vui. Mong đừng ai nói tôi khùng (tôi đã tự nhận mình là SG đệ nhất khùng rồi), tôi vô cảm, tôi vui là có lý do của riêng tôi.

Tôi yêu nhạc TCS.

Nhưng tôi không yêu con người TCS.
Ông ấy, với tôi, hoàn toàn xa lạ, ngoại trừ một lần duy nhất, thầy L.Đ.B dẫn tôi đến gặp ông, chào ông một câu, nghe ông nói 03 câu với thầy rồi về. À, được bắt tay ông, bàn tay ông mềm. Tôi chỉ còn nhớ có vậy.

Tôi thấy ông TC đưa vấn đề con người TCS ra cũng không có ảnh hưởng gì đến tình yêu mến âm nhạc TCS của tôi (và có thể của nhiều người khác).

Vấn đề còn lại là lập luận và chứng cứ của TC không đủ sức thuyết phục tôi. Nên tôi nghĩ lẩn thẩn không biết ông nói ra những điều đó với lý do gì.

Nhưng tôi thích đối thoại và phản biện.

Đối thoại sòng phẳng, có văn hóa, không cả vú lấp miệng em, không ngụy biện, không bầy đàn.

Phản biện không chửi bới, không chụp mũ, có tính thuyết phục cao.

Xét ở một phương diện nào đó, bài viết của ông TC cũng là một sự phản biện xã hội - đánh thức những người đang sùng tín TCS như một tôn giáo và ca ngợi ông như một huyền thoại toàn bích.
Nhưng tôi tiếc, vì sự phản biện - đánh thức của ông TC chưa đủ sức thuyết phục, lại có chi tiết sai (như việc Tôn Thất Lập lúc đó ở Huế mà ông cho là TTL ở SG để đuổi TCS chẳng hạn)

Sự việc này sẽ còn diễn tiến tiếp, nếu như những người trong cuộc còn sống có điều kiện lên tiếng.
Người mà tôi cực kỳ muốn nghe lên tiếng là ông Đinh Cường.

Đợi thôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét